Thầy cô đã dìu dắt cho chúng ta từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời mình để dẫn dắt lớp lớp học sinh từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước. Đã có ai đó nói rằng:
“Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia’’. Thật đúng như vậy! Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình,
“người đưa đò’’ phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. Mà có ai biết được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải,
“người đưa đò” phải dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi có
“mưa to”,
“gió lớn”. Rồi khi đã đưa được khách qua sông,
“người đưa đò” lại quay về bến bên kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn, mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, cho dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn miệt mài, bởi vì trong trái tim họ chỉ có duy nhất một khát khao – uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ hôm nay thành người.
Và may mắn chúng tôi đã chúng tuyển vào chuyên ngành mà tôi yêu thích”
Ngành Công Nghệ Thực Phẩm”. Đại học Sao Đỏ đã gắn bó với chúng tôi hơn một năm qua với biết bao nhiêu kỉ niệm buồn vui, nhưng tất cả sẽ đọng lại trong trái tim tôi vẫn là những cảm xúc khó quên của những tháng năm cùng được sống, cùng học tập và trưởng thành dưới ngôi trường này. Cổng trường đại học luôn tuân theo một quy luật đối với lớp lớp sinh viên chúng tôi, đón và đưa lớp lớp thế hệ sinh viên nhập học rồi ra trường. Mang theo đó là những thành quả và ước mơ của họ trên những dấu chân của giảng đường Đại học. Và chúng tôi là những sinh viên lớp DK13-TP cũng là một trong những thế hệ tiếp nối, cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Thầy cô, người dẫn dắt chúng tôi học tập không chỉ là một người cố vấn mà còn có thể dành hàng giờ, hàng ngày để cùng chúng tôi trò chuyện và tâm sự. Chúng tôi luôn biết ơn về những người thầy, người cô của mình. Về việc học, mỗi lần thi cử hay những lần báo cáo đề tài khoa học, người lo lắng không chỉ riêng sinh viên như chúng tôi mà trong đó tôi còn nhận ra rằng thầy cô còn lo lắng về việc học của chúng tôi có tốt không. Tôi còn nhớ sự lo lắng ấy còn hiện diện trên khuôn mặt của các thầy cô giáo. Tất cả sinh viên trong khoa đoàn kết, vui vẻ hay những phiền muộn đều có nhau ở bên cạnh, và khi đó thầy cô như là người cha người mẹ góp phần xây dựng nên một gia đình đoàn kết.
Những ngày thu cuối cùng, sau bao nhiêu năm nỗ lực và lo lắng của thầy cô, chúng tôi đã phần nào lĩnh hội được kiến thức và kỹ năng mà thầy cô truyền đạt. Chúng tôi sẽ luôn cố gắng và xứng đáng là sinh viên của trường Đại học Sao Đỏ. Thầy cô luôn cho tôi tự tin về sự lựa chọn của mình, tự tin trong học tập và rèn luyện, tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn để sau này có đủ tri thức vững bước trên con đường chúng tôi đã chọn. Mai này, rời xa mái trường tôi hy vọng cuộc sống sẽ dạy thêm cho tôi những kiến thức mới, những trải nghiệm mới. Thầy cô đã giúp tôi chuẩn bị hành trang bước vào đời, và chỉ có sự thành đạt của tôi trên con đường sắp tới mới là sự trả ơn ý nghĩa nhất.
Nhân dịp ngày tôn vinh những người lái đò chúng em xin kính chúc Nhà trường cùng các thầy cô giáo sức khỏe và công tác tốt, là người đưa những chuyến đò đến bến bờ thành công! Cũng xin gửi lời chúc đến tất cả các bạn sinh viên trường Đại học Sao Đỏ hãy học thật tốt, hãy trân trọng những tháng ngày sống trong ngôi nhà chung này để mai sau khi thành danh những thế hệ sinh viên đã trưởng thành từ mái trường này chúng ta sẽ mái nhớ về như là một bến đỗ bình an, một điểm tựa tinh thần vững chắc để bước tiếp trên đường đời đầy gian nan thử thách.